Những kẻ mộng mơ – Elvis Nguyễn – Khi cô đơn gọi tên


Khi cô đơn gọi tên – Gửi “Những kẻ mộng mơ”

“Giữa thành phố cô đơn này…

Chúng ta cô đơn, chúng ta trống trải.” – Những kẻ mộng mơ.

Đã từ rất lâu rồi, tôi mặc định mình là một kẻ cô đơn. Chỉ có chính mình, chẳng hơn, chẳng kém. Tôi hay nghe nhạc buồn, có khi là bản tình ca với những ca từ sướt mướt đến nao lòng. Có khi, lại là bản nhạc không lời, ru người ta chìm trong buồn bã.

Tôi cũng thích đọc sách. Những cuốn sách có tên và những cuốn sách không tên. Những cuốn sách kể về cuộc đời của người này người kia. Và cả những cuốn sách, tôi thấy mình trong đó.

Bạn bè à, tôi cũng có. Gọi là nhiều, thì cũng nhiều. Bảo là ít, thì cũng ít.

Người yêu à, tôi có yêu. Chỉ là người ta, không nhìn thấy.

Tôi hay lủi thủi một mình. Đi ăn một mình. Đi café một mình. Dạo chơi, cũng một mình.

Nghe tự kỉ nhỉ.

Nhưng, có khi sự chen ngang của người khác vào cuộc đời mình. Là dư thừa.

Ngay cả khi ta yêu ai đó. Và ngay cả khi, người chen ngang đó – là người ta yêu.

Cái người mà hay nói tôi sân si ấy, thực ra, không biết là, tôi giản đơn lắm.

Chỉ làm điều mình thích.

Cơ mà, người ta nói cũng đúng.

Tôi vốn thích sân si.

Sân si.

Để giấu đi, mình lạc lõng đến nhường nào.

Để coi như đi, mình cũng hòa nhập được với bao người xa lạ.

Để mình không như một cây nến, khi có – khi không – một ngọn lửa trên đầu.

Chúng ta ấy. Vì tham lam yêu thương, mà sợ hãi yêu đương.

Chúng ta ấy. Thà làm những kẻ mộng mơ, làm biếng nhìn vào mắt nhau để nói yêu thương. Chỉ bởi, có những trái tim, quá nhiều tổn thương.

Nên sợ.

Sợ yêu.

Sợ xa.

Sợ tổn thương rồi lại lạc nhau.

Ai đi về đâu.

Ai biết được.

Người ta cứ mải miết đi. Mải miết chuyện trò với những cá thể đang cãi vã trong tâm trí mình. Mải lắng nghe bản thân mà quên mất. Hóa ra, ngoài kia, có người yêu ta, đến thế.

Thanh xuân. Ước vọng. Đổ vỡ. Cô đơn.

Ai mà chẳng có, cô đơn đâu của riêng ai đâu.

Mà, nhiều khi…

Sớm thức dậy trong vòng tay ai đó, là hạnh phúc.

Dẫu rằng, ấm áp ấy chỉ là ảo giác, của một kẻ mộng mơ.

Thì ra, bấy lâu nay. Thứ mà tôi theo đuổi ấy.

Hóa ra, lại là tình yêu.

Hóa ra, tình yêu là thứ đắt đỏ nhất, mà tôi được biết.

Mà cuộc sống, đâu có thể cứ mãi xa xỉ vậy được.

“Em chẳng nói gì.

Cứ ngồi im lặng trong nhiều giờ.

Ngoài trời gió vẫn thổi. Dòng người vẫn cứ đi.

Và chúng ta. Phí hoài yêu thương như vậy.

Gió mùa thu. Lạnh mùa đông.”

— Những kẻ mộng mơ – Elvis Nguyễn. —

Trở về

You May Also Like

1987 – Tấm vé trở về quá khứ

1987 – Tấm vé trở về quá khứ

Thèm cái mùi khói say nồng của nhà quê

Thèm cái mùi khói say nồng của nhà quê

Ở nơi thăm thẳm màu xanh

Ở nơi thăm thẳm màu xanh

Người đàn ông không bao giờ khóc

Người đàn ông không bao giờ khóc

Mekong phù sa phiêu bạt – Tôi vẫn trôi, giữa dòng chảy cuộc đời

Mekong phù sa phiêu bạt – Tôi vẫn trôi, giữa dòng chảy cuộc đời

Có một Hà Nội xấu xí ở trong tôi

Có một Hà Nội xấu xí ở trong tôi

Trở về đi!

Trở về đi!

Sài Gòn, ngày trở lại

Sài Gòn, ngày trở lại

Đóa hồng xứ lạ

Đóa hồng xứ lạ

Người ngủ thuê - Nhật Phi

Người ngủ thuê - Nhật Phi

Tôi và Khải Đơn

Tôi và Khải Đơn

Những kẻ mộng mơ - Nếm vị cuộc đời

Những kẻ mộng mơ - Nếm vị cuộc đời

Đi tìm cây bàng lá đỏ

Đi tìm cây bàng lá đỏ

Ở ngoài kia bộn bề lắm, con về với mẹ thôi

Ở ngoài kia bộn bề lắm, con về với mẹ thôi

Ba mùa Trung Thu

Ba mùa Trung Thu

Đi tìm ánh sáng

Đi tìm ánh sáng

[Nhật ký xa xứ] Tháng Chín

[Nhật ký xa xứ] Tháng Chín

Tuổi trẻ thời vàng son

Tuổi trẻ thời vàng son

Hỏi em

Hỏi em

Hương dủ dẻ

Hương dủ dẻ

[Nhật ký xa xứ] - Đời hạnh phúc thế còn gì

[Nhật ký xa xứ] - Đời hạnh phúc thế còn gì