Đi tìm ánh sáng
Viết:An Yên
Đi đi anh
Đi để thấy thành phố bừng lên trong bóng tối
Con chim non trên cây gật gù đón đợi
Lửa yêu thương như chưa từng chia cắt sum vầy.
Tháng năm nào ta đã ở đây
Khi nụ cười hồn nhiên vẫn còn rất thật
Áng mây nào vẫn còn váng vất
Lây niềm vui của những kẻ đang yêu.
Tháng năm nào ta đã buồn nhiều
Khi xưa cũ bỏ ta về phía khác
Khi tình yêu trong nhau đến hồi nhạt
Nỗi buồn nào ngày đó có phai phôi.
Một ngày chớm thu đom đóm rợp trời
Bay một lần cuối cùng để chẳng bao giờ bay nữa cả
Hàng cây bắt đầu đổ lá
Em dịu dàng lau nước mắt cô đơn.
Một ngày nào đó ta có bớt buồn hơn
Sau khi đã hoá điên đủ cho những muộn phiền quá khứ
Sau những đảo điên với thế gian không bao giờ là đủ
Có đỡ buồn không anh?
Em đã thật buồn vào những phút đáng yên lành
Trái tim nhỏ lèn toàn là sợ hãi
Đôi chân lê chậm rãi
Hồn lặng câm khóc những tháng rất vàng.
Căn nhà chung đã sớm tan hoang
Khi hai con chim chưa hề cùng nhau xây tổ ấm
Tiếng dương cầm ru dương rất chậm
Ai khóc ai hay chỉ tiếng thở dài.
Một ngày nào đó em có nguôi ngoai
Khi quá khứ đã hoá tan thành tro bụi
Trái tim đỏ cũng cần một trái tim để mà gần gũi
Ủ ấm cho nhau những phút thật yếu lòng.
Một ngày nào đó anh có bớt thong dong
Có dừng lại để yêu một người con gái khác
Em trong tim anh có còn không hay đã hoàn toàn phai nhạt
Như dấu chân ta in trên cát năm nào.
Ừ thì thôi, mình đã hết lao đao
Đã chẳng còn gì để buồn cho nhau nữa cả
Cứ chúc nhau đi đi đừng đổ ngã
Vì ở phía nào mình cũng sẽ không nhau.
Hà nội
An Yên
Ôi Hà Nội, tuổi trẻ khát khao
Trang thơ trắng tháp rùa in đáy nước
Vì nhớ anh nên e theo gió ngược
Qua Cổ Ngư đứng đón đợi anh về
Ôi ngõ nhỏ một thời sống đam mê
Em ao ước một tình yêu bỏng cháy
Em trẻ trung như mầm cây vươn dậy
Đón yêu thương, đón nắng ngày đầy
Hà Nội mùa thu như một cơn mơ
Hương hoa sữa cho lòng em bối rối
Tuổi trẻ em cũng đôi lần nông nổi
Vứt cả hạ tàn, em đón đợi thu sang
Hà Nội thu vàng áng mây ngàn
Trăng cứ sáng, mây chẳng buồn quấn rối
Cạn bình minh em mở cửa ngóng đợi
Bóng chiếc xe xinh, anh có phải đã về
Xa Hà Nội anh có chút bâng khuâng
Nhớ thu về lá vàng chao trong gió
Lá nhẹ nhàng rơi phủ vàng phố nhỏ
Khẽ nghiêng chân em sợ dẫm nát mùa
Hà Nội chớm thu, mưa trải ánh mù
Tan chút nắng chưa kịp theo mùa hạ
Em giơ tay, mưa rơi sao mát quá
Anh về đi, có hết hạ cạn thu
Hà Nội vào thu vẹn tròn hư ảo
Em nghiêng nón áo dài bay kín lối
Chớp mắt phương xưa em yên lòng trông đợi
Ngày anh về, phố tự khắc lên hoa.