Ở ngoài kia bộn bề lắm, con về với mẹ thôi


Hôm ấy, con lên xe, xa quê và đi về phía cuộc đời rộng lớn. Ngoái đầu nhìn lại, mẹ đứng trước cổng nhà. Vẫn nhớ như in lời mẹ nói: Khi nào thấy ngoài kia bộn bề quá, thì về với mẹ!

Và thế là con mải miết đi xa, đến những cung đường mới. Con gặp biết bao người, cả những người tốt và có những người chẳng thương con, hay họ đã từng thương con, có lúc. Con cũng từng yêu thương những người con gặp. Và có cả những người con cũng chẳng muốn nhớ mặt gọi tên. Con đã có những lúc nồng nàn, đắm say. Hoặc có khi chỉ là những cảm xúc thoáng qua như một lần say nắng. Con gặp cả những người bạn mang tên thành công và trải nghiệm. Người con chẳng thể hình dung lúc nhỏ, khi mẹ dẫn lên đỉnh đồi sau nhà và chỉ về phía đằng xa. Mẹ nói con sẽ gặp họ, khi nào con đủ lớn. 

Tuổi hai mươi, con đi khắp nơi, tìm về nhiều thứ. Con đến những ngọn núi cao, băng qua những đồng bằng, vượt biển khơi đến những hòn đảo xa, sải bước chân mình qua những bình nguyên rộng lớn. Con ngồi trên con chim sắt bay không biết mỏi hàng giờ đến những miền đất mới. Con đi qua những nơi khô cằn, lúc lại ngồi ngắm những cơn mưa kín trời, không ngớt. Lúc con ngồi trong cái nóng mùa hè nhiệt đới như thiêu, khi băng qua cơn mưa mùa đông Bắc Á lạnh buốt. Có nơi con chỉ đến vài hôm, có chỗ chỉ nán lại vài giờ. Nơi lại ở vài tháng, lúc gắn bó vài năm. Có nơi, khi con đến lúa mới làm đòng, khi gói hành lý lên đường, cánh đồng đã hai mùa tháo nước vào ra. Ai cũng nói tuổi hai mươi con đẹp quá. Mẹ chỉ nhìn cười, thương quá đi thôi. Lủi thủi một mình từ khi còn bé. 

Mẹ nói cứ đi đi, khi nào mỏi gối thì về bên mẹ. Khi nào thấy ngoài kia bộn bề, hãy về khóc dưới mái nhà có giàn hoa giấy trắng. Mỗi sớm hôm, mẹ vẫn ngồi đó, bên tách trà thơm nồng và món bánh Ritz ghi dấu tuổi thơ con. Con cũng như những đứa con tuổi hai mươi như thế. Và mẹ vẫn hiền từ như những bà mẹ quê. Mẹ vẫn bao dung, đợi đón chúng trở về. Và những cánh cổng nhà vẫn mở, những lúc gió mùa về xao xác. Có lúc, chúng con tưởng mình là cây tùng, cây bách. Lúc ngỡ mình như người hiệp sỹ giương cung. Người người chiến binh oai hùng xung trận. Nhưng. Hôm cây tùng ngã rạp xuống mặt đường lạnh buốt. Mưa xối xả tuôn trào. Con đứng nhìn, nước mắt tuôn rơi. Và con nhớ mẹ vô biên.

Hôm con ngồi yên nhìn người ta lật mặt như trở tay, con chỉ nhớ mùi khói bếp. 

Hôm con nghe tin mình chẳng đậu một kỳ thi, con chẳng thấy con đường nào ngoài hình ảnh chuyến xe về quê trên con đường bụi đỏ.

Hôm con sốt mờ mắt, đầu đau như búa bổ. Con nằm mơ thấy mẹ, chườm đá, nắm tay. 

Lúc con đứng nhìn người ta tranh giành, đấu đá, con thấy mình như đứa bỏ đi. 

Lúc có đứa nói dối như hát hay, con thấy đôi vai mình trùng xuống.

Cũng có lúc người ta xem thường con, hay xem con chỉ như một kẻ khờ. Con thấy tim mình nhói.

Hôm nghe tin mình bị phản bội, con thương mẹ sao đẻ ra đứa nhẹ dạ, cả tin. 

Ngày con nghe tin bạn mình ngã xuống, ập vào dòng đời đầy cạm bẫy, bon chen. Tuổi thơ vỡ vụn. 

Con ôm bạn vào lòng lúc tiễn nó. Bỏ cuộc. Về quê. Nức nở, thổn thức, nói bảo, nó về với Mẹ. 

Mỗi khoảnh khắc qua, mắt mẹ mỗi sâu, và tóc con chẳng còn xanh như trước. Mẹ nói đời này lắm bon chen, mỗi thời lại mỗi khác. Mẹ chẳng biết những chặng đường con đi. Nhưng cứ thế tử tế mà đi. Lúc mệt quá thì gục bên đường mà nghỉ. Nếu thấy cuộc sống ngoài kia bộn bề quá, thì về với mẹ. Cũng chẳng sao.

Trở về

You May Also Like

Đóa hồng xứ lạ

Đóa hồng xứ lạ

Người ngủ thuê - Nhật Phi

Người ngủ thuê - Nhật Phi

Tôi và Khải Đơn

Tôi và Khải Đơn

Những kẻ mộng mơ - Nếm vị cuộc đời

Những kẻ mộng mơ - Nếm vị cuộc đời

Đi tìm cây bàng lá đỏ

Đi tìm cây bàng lá đỏ

Ba mùa Trung Thu

Ba mùa Trung Thu

Đi tìm ánh sáng

Đi tìm ánh sáng

[Nhật ký xa xứ] Tháng Chín

[Nhật ký xa xứ] Tháng Chín

Tuổi trẻ thời vàng son

Tuổi trẻ thời vàng son

Hỏi em

Hỏi em

Hương dủ dẻ

Hương dủ dẻ

[Nhật ký xa xứ] - Đời hạnh phúc thế còn gì

[Nhật ký xa xứ] - Đời hạnh phúc thế còn gì