Tuổi trẻ thời vàng son


Thành phố lất phất mưa. Từng giọt rơi tí tách bên ngoài khung cửa. Tôi ngồi trên xe buýt, ngửi mùi mưa qua khe hở của ô cửa sổ. Xe chạy với tốc độ rất chậm. Mùi mưa nghe hăng hắc làm tôi khó chịu, tôi hắt xì liên tục. Có lẽ mình bị cảm rồi. Xe đã qua hai bến và trời thì vẫn cứ mưa râm ran suốt từ sáng. Hy vọng đến Tuổi Thanh Xuân, mưa sẽ ngừng.

Tôi lấy một cuốn sách ra đọc nhưng chẳng tập trung được chữ nào. Thành phố vào mùa mưa buồn quá. Chẳng hiểu vì sao nhưng tôi có cảm giác thế.

Xe dừng, cách quán cà phê Tuổi Thanh Xuân chừng mười phút đi bộ. Tôi bước xuống. Và xe chạy. Tôi phát hiện ví của mình không-còn-nữa. Nhiều giả thiết xuất hiện trong đầu. Tôi bị trộm túi hoặc cũng có thể tôi bỏ quên trên xe? Đột nhiên sau lưng tôi vang lên giọng của một người con trai, “Có phải cái ví này của ấy không?” tôi mới hay mình không bị mất ví.

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ mãi khoảnh khắc đầu tiên tôi gặp anh. Thật tình cờ. 

Anh đến Tuổi Thanh Xuân để uống cà phê và nghe Shane Filan hát. Còn tôi đến để làm việc. Đúng như tên gọi của quán, tuổi Thanh Xuân dành cho những con người trẻ tuổi. Tuy chúng tôi là những người xa lạ đến cả một cái tên cũng không biết nhưng chúng tôi đã cùng chung sống với nhau dưới một mái nhà, cũng nhau chia sẻ và cảm thông. Khi ấy niềm vui được nhân đôi và nỗi buồn vơi đi.

Tôi làm gần một năm nhưng đây là lần đầu tôi quen anh. Anh thường ghé quán vào buổi tối, tầm khoảng bảy giờ nghe xong bản nhạc của Shane Filan rồi mới đi. Còn tôi làm ca chiều vì thế tôi không có cơ hội để biết anh. Hôm nay chẳng hiểu vì sao anh lại đến vào một buổi chiều đông mưa phủ bụi. Định mệnh chăng?

Từ sau khi biết tôi phục vụ ở Tuổi Thanh Xuân, anh đến thường xuyên hơn, vào những chiều mưa dai dẳng. Anh ngồi đó, nhâm nhi tách cà phê nóng, nhìn dòng người qua lại trên phố. Đôi lần tôi nhìn trộm anh từ phía sau, tấm lưng vững chắc đó, hẳn là rất ấm nếu tựa vào. Tôi nghĩ thế và tự cười chính mình.

Anh đợi. Shane Filan hát xong rồi tới Jesse McCartney. Những giai điệu buồn bã cứ lần lượt cất lên. Tôi tan ca. Anh về cùng tôi, nói là tiện đường.

Chúng tôi trở nên thân thiết khi một chiều mưa tuôn xối xả, tôi không mang ô. Tôi sóng đôi cùng anh dưới chiếc ô màu tím hoa cà. Phố mưa ảm đạm. Chúng tôi bước chầm chậm trên vỉa hè. Trời tối dần. Ánh đèn hắt ra từ trên cao nhoè nhoẹt nước. Các tòa nhà, các khu chung cư chìm trong yên ắng. Thành phố này đã hứng chịu biết bao cơn mưa và bụi của tháng ngày. Từng chiếc xe thi nhau lướt qua chúng tôi. Cứ mỗi lần xe chạy qua, nước bắn tung tóe.

Bờ vai của chúng tôi thật gần. Những ngón tay vô tình nhiều lần chạm vào nhau. Chúng tôi vẫn thản nhiên trò chuyện như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Hoặc có chăng chúng tôi cứ vờ như không biết. Những câu chuyện vụn vặt, cắt ngang bởi cơn mưa.

Về trước cổng nhà tôi, bỗng nhiên anh rút chiếc khăn từ trong túi lau những giọt nước lấm tấm trên trán, trên tóc, trên mặt tôi. Bàn tay anh cọ nhẹ vào má, nghe âm ấm. Anh rất đỗi dịu dàng. Với người khác anh luôn tử tế và lịch sự. Nụ cười luôn nở trên môi. Vào giây phút đó, một ý nghĩ lóe lên trong trí óc tôi. Tôi muốn có một người thương là anh. Tôi nghĩ tôi đã phải lòng anh thật rồi.

Tôi không biết anh nghĩ gì về tôi. Anh cứ lẳng lặng bên tôi, quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt như bảo tôi không nên thức khuya hay nhớ mặc thêm áo khi ra đường. Những điều giản đơn lại khiến tôi bật cười, thật lâu.

Tình đầu thuần khiết như cơn mưa tháng tám, trong veo như ánh mắt anh nhìn tôi trìu mến, ngọt ngào với những cử chỉ quan tâm và ấm áp khi đôi bàn tay đan vào nhau. 

Chúng tôi yêu nhau trong im lặng, không sóng gió, không ưu phiền. Ngồi tựa vai ngắm mây trôi. Vậy là đủ. Hạnh phúc mong manh lắm, thế nên hãy trân quý hiện tại để lỡ mai có chia xa cũng không hối tiếc.

Tuổi Thanh Xuân vẫn níu bước chân của những người bộ hành khi trời mưa. Tôi lại bận rộn, chạy ngược chạy xuôi. Có lần tôi ngước lên tìm anh để xem anh làm gì lại bắt gặp nụ cười tỏa nắng xua tan mây mù ấy. Tôi cũng cười. Như thế thôi. Hạnh phúc lắm rồi.

Trời u ám và nhiều gió. Sẽ có một cơn mưa ghé qua, tôi đoán thế. Anh kể những nơi anh đã đi và lưu lại. Hay nói đúng hơn anh đang kể về cuộc đời của chính anh. Chẳng có cơn mưa nào mà anh chưa trải qua. Mùa hạ, mùa thu, lạnh giá khi đông về và cả mùa rét mướt trong tim khi anh nhận ra mình không phải là con ruột của ba mẹ anh. Anh thất vọng, xách ba lô lên và đi. Ban đầu anh có mục đích rõ ràng của chuyến đi này: anh muốn tìm lại những người đã sinh ra anh nhưng thế gian này quá rộng lớn, biển người mênh mông, một thời gian sau anh cũng thôi bận tâm về họ nữa. Rồi những chuyến đi nối dài. Anh lang thang khắp phương trời. Mưa gió cũng chẳng thể nào làm anh gục ngã. Và Phan Thiết là một trong những thành phố mà anh dừng chân lâu nhất.

“Anh yêu mến nó một cách lạ lùng em à. Vì mưa, vì gió, vì bụi và Tuổi Thanh Xuân làm anh ấm lại.” Anh bộc bạch. Chúng tôi rong chơi qua từng ngõ phố quanh co, kể đủ chuyện trên trời dưới bể sau cùng quay lại đề tài cũ: những năm tháng tuổi trẻ của chúng tôi. Anh đi nhiều nơi, với anh tình cảm cũng giống như ánh trăng dưới nước, thoáng đến thoáng đi chẳng biết khi nào sẽ tàn. Anh nói tôi là người con gái mà anh quen đầu tiên. Chúng tôi là những người yêu đầu của nhau.

Tình yêu giữa tôi và anh không thắm thiết cũng chẳng mặn nồng, say đắm trong những nụ hôn ngất ngây hay đắm mình trong những buổi hẹn hò cuối tuần. Chúng tôi chỉ lặng im bên nhau. Có thể ai đó sẽ nói tình yêu này khô khan, tẻ nhạt quá đến cả một bức hình chụp chung cũng không có. Nhưng tôi lại cho rằng tình yêu đó rất thi vị và lãng mạn. Mỗi người yêu mỗi cách khác nhau. Có người yêu quá cuồng si cũng có những người lặng lẽ đi bên cạnh tình yêu. Chỉ vậy thôi, cũng đủ sưởi ấm trái tim rồi.

Một ngày mưa mịt mù trắng xóa cả đất trời. Anh để lại một mảnh giấy đặt dưới chiếc cốc sứ ở bàn anh vẫn hay ngồi, gửi đến tôi. Cảm ơn em về tất cả. Anh không đủ can đảm đứng đối diện em cất lời tạm biệt. Mong em luôn hạnh phúc và bình an, em nhé.

Tôi lặng người, nghe trái tim mình đang vỡ vụn. Có phải yêu thương giữa chúng tôi quá nhạt nhẽo nên đã không thể níu giữ hạnh phúc?

Anh từng nói anh là một kẻ du hành. Cuộc đời anh là những chuyến đi. Dù tôi có giữ được anh bên mình cũng không thể giữ nổi bàn chân anh muốn đi.

Tuổi Thanh Xuân không có anh trống vắng vô cùng. Những bài hát của Shane Filan nghe hoài cũng chỉ khiến lòng thêm buồn. Tôi nghỉ làm, bắt đầu những chuyến đi của riêng mình. Tôi không đi tìm anh vì tôi biết anh vẫn ngự trị ở đây, ngay trong trái tim này. Tôi đi, để những ngày tháng mình sống không hoang phí.

Mùa đông hai năm sau tôi trở về lại quê hương.

Vẫn là một chiều mưa giăng giăng, tôi bước chân vào quán cà phê quen thuộc. Chẳng có bóng khách nào. Hỏi ra mới biết Tuổi Thanh Xuân sắp phải đóng cửa. Không hiểu vì điều gì mà tôi thấy mình hụt hẫng. Không ngờ hôm đó là ngày cuối cùng tôi được ở lại ngay trong chính tuổi trẻ của mình. Tôi đến chiếc bàn anh thường ngồi. Đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi nhỉ? Tạm biệt anh, tạm biệt tuổi trẻ một thời vàng son dù như thế nào tôi vẫn nhớ về anh như một kỷ niệm đẹp, để biết rằng trong quá khứ tôi đã từng yêu và được yêu, trọn vẹn.

Bản nhạc kết thúc, tôi dùng cây bút mà anh tặng vẽ hình trái tim lên mặt bàn rồi đứng lên khỏi ghế.

Tách cà phê sóng sánh. Những lời hát trong ca khúc của Shane Filan vẫn vang lên dịu dàng trong không gian.


 

Trở về

You May Also Like

Đóa hồng xứ lạ

Đóa hồng xứ lạ

Người ngủ thuê - Nhật Phi

Người ngủ thuê - Nhật Phi

Tôi và Khải Đơn

Tôi và Khải Đơn

Những kẻ mộng mơ - Nếm vị cuộc đời

Những kẻ mộng mơ - Nếm vị cuộc đời

Đi tìm cây bàng lá đỏ

Đi tìm cây bàng lá đỏ

Ở ngoài kia bộn bề lắm, con về với mẹ thôi

Ở ngoài kia bộn bề lắm, con về với mẹ thôi

Ba mùa Trung Thu

Ba mùa Trung Thu

Đi tìm ánh sáng

Đi tìm ánh sáng

[Nhật ký xa xứ] Tháng Chín

[Nhật ký xa xứ] Tháng Chín

Hỏi em

Hỏi em

Hương dủ dẻ

Hương dủ dẻ

[Nhật ký xa xứ] - Đời hạnh phúc thế còn gì

[Nhật ký xa xứ] - Đời hạnh phúc thế còn gì